"Bữa Cơm Không Lành" của Thái Học không chỉ là một ca khúc, mà còn là một lời nhắc nhở chân thành về tình yêu gia đình. Với những câu từ mộc mạc, gần gũi và giai điệu sâu lắng, ca khúc đã chạm đến trái tim của biết bao người. Qua từng câu hát, chúng ta như được trở về ngôi nhà thân yêu, được cảm nhận hơi ấm của gia đình. "Bữa Cơm Không Lành" là một bài học về sự trân trọng, về những giá trị giản dị mà đáng quý trong cuộc sống.
Lời bài hát
Ver 1:
Bất đồng mọi quan điểm đúng không
Bản thân thì than trách đối phương
Nửa kia rồi cũng sẽ đổi thay
Tốt với cả thế giới đúng không
Nhưng một nơi ta là gọi nhà
Thì vô tâm
Cả hai mình đều vô tâm
Thái độ của chúng ta hiện tại
Quyết định tương lai chúng ta ngày mai
Ở lại hay sẽ phôi phai
Gánh nặng trong cuộc sống bấy lâu
Cái tôi trở nên to hơn
Càng to lớn ta càng đôi co
Đâu cần lý do
Vợ chồng cũng không có bữa ăn chung
Mền gối cũng ngăn nắp không dùng
Ta quay cuồng với cơm áo gạo tiền
Một ngày ta hỏi han nhau mấy câu
Để tròn lễ nghĩa lễ nghi thôi sao
Ta chẳng trân trọng
Những gì đã hứa lúc đầu
Từng làm đám cưới nên duyên vợ chồng
Mà giờ ta đối xử không tôn trọng
Bữa cơm không lành
Canh cũng đâu ngọt ngào
Một lần đám cưới cho nhau đàng hoàng
Chẳng lẽ kết thúc một cách hoang tàn
Ta sống một nhà
Mà đôi khi như người lạ
Ver 2:
Tình nghĩa bên nhau bấy lâu
Chia xa chắc sẽ đớn đau
Vài câu tổn thương
Thì mình đã đơn phương
Chọn đi một hướng
Chưa một lần ngồi bên nhau
Mà bình tâm
Tâm ta chưa từng mất đi gia đình
Tình tình tang tang mất đi gia đình
Thái độ của chúng ta hiện tại
Quyết định tương lai chúng ta ngày mai
Ở lại hay sẽ phôi phai
Gánh nặng trong cuộc sống bấy lâu
Cái tôi trở nên to hơn
Càng to lớn ta càng đôi co
Đâu cần lý do
Vợ chồng cũng không có bữa ăn chung
Mền gối cũng ngăn nắp không dùng
Ta quay cuồng với cơm áo gạo tiền
Một ngày ta hỏi han nhau mấy câu
Để tròn lễ nghĩa lễ nghi thôi sao
Ta chẳng trân trọng
Những gì đã hứa lúc đầu
Từng làm đám cưới nên duyên vợ chồng
Mà giờ ta đối xử không tôn trọng
Bữa cơm không lành
Canh cũng đâu ngọt ngào
Một lần đám cưới cho nhau đàng hoàng
Chẳng lẽ kết thúc một cách hoang tàn
Ta sống một nhà
Mà đôi khi như người lạ